Sau một trận chiến đấu nhằm chiếm cứ đất đai giữa các vương quốc của đế chế La Mã, đội quân của một vương quốc nọ đã chiến thắng, vị Hoàng đế trị vì vương quốc rất vui mừng mở tiệc chiêu đãi binh lính. Tiệc tùng xong Hoàng đế còn ban thưởng cho các binh lính và đặc biệt là vị tướng chỉ huy quân đội. Hoàng đế nói với vị tướng chỉ huy rằng ông hãy lên ngựa và phi xa đến bao nhiêu tuỳ ông muốn, và đó sẽ là đất đai mà ông sẽ được ban thưởng.
Vui mừng, vị tướng chỉ huy dắt con ngựa chiến khoẻ nhất của mình ra, leo lên và phóng nước đại với mong muốn đi được thật xa để vùng đất của mình được ban thưởng sẽ vô cùng rộng lớn. Ông quất ngựa phi mãi phi mãi, ngày này qua ngày khác, mưa cũng như nắng, khi đói hay mệt mỏi cũng không dừng lại. Đến một ngày kia, con ngựa quỵ xuống vì kiệt sức, vị tướng mới nhận ra rằng mình đã đi đủ xa và quyết định dừng lại, cùng lúc ông nhận ra mình đã quá mệt và dường như sắp đi theo con ngựa. Trong lúc hấp hối ông tự hỏi bản thân: “Tại sao ta lại đẩy bản thân mình vào hoàn cảnh khổ sở như vậy chỉ vì muốn có diện tích đất thật lớn? Và bây giờ khi chết đi, ta cũng chỉ cần một khoảnh đất nhỏ để chôn thân mà thôi”.
Câu chuyện trên cũng tương tự như hành trình trong cuộc sống của chúng ta. Chúng ta luôn cố gắng lao vào những khó khăn, những thử thách để mong kiếm được nhiều tiền hơn, để có được địa vị cao hơn, quyền lực lớn hơn và chúng ta bỏ bê sức khoẻ, không còn thời gian dành cho gia đình hay những sở thích cá nhân, thậm chí là những khoảng thời gian ít ỏi dành chăm sóc bản thân cũng dần không còn. Rồi đến một ngày khi đã già yếu nhìn lại, chúng ta mới chợt nhận ra rằng chúng ta thực sự không cần nhiều như thế và chúng ta ước giá như thời gian có thể quay trở lại để chúng ta có cơ hội cho những gì đã bỏ lỡ…
Cuộc sống thật sự là ngắn ngủi nếu bạn cứ mải chạy theo tiền tài và danh vọng. Hãy có ngưỡng cho chúng, nhận ra điều gì là quan trọng với bạn và dành thời gian tận hưởng cuộc sống để sau này không phải hối tiếc.
No comments:
Post a Comment